Thật kỳ lạ, khi anh biết phải buông tay em ra nhưng trái tim vẫn vướng lại muốn ở cạnh em. Thật kỳ lạ, khi anh biết phải để em đi, nhưng làm thế nào đây? Anh vốn dĩ không thể nhìn em dời bước. Lý trí gào thét bắt anh phải từ bỏ còn trái tim anh lại đớn đau từng cơn. Có trạng thái nói cho anh biết được không em, anh giờ đây phải làm gì?
Anh biết mình không phải là đứa trẻ, chẳng thể cứ nhất mực đòi giữ lấy em không buông Thời trang . Mọi thứ cứ rối tung trong đầu khiến anh nghẹt thở, em à, phải làm sao khi anh không thể để em đi?
Xin lỗi em, bởi anh yêu em. Xin khuyết điểm em, do ái tình của anh quá lớn, nó lớn đến nỗi giày vò anh mỗi ngày. Em, có trạng thái cho anh được níu tay em kéo lại lần cuối được hay không? Anh sẽ cố kỉnh ngăn cho nước mắt không rơi, cũng ngăn cho bản thân mình không ôm chặt lấy em chẳng rời. Đến giờ khắc cuối cùng, tại sao anh lại cảm thấy mình quá vô dụng?
Xin lỗi em, anh vẫn còn yêu em thế này, cũng không làm cách nào để quên em hoàn toàn như lẽ phải thế. Nhưng, phải làm thế nào khi nỗi nhớ em vẫn mãi không nguôi? Biết là đã chấm dứt, thế mà chẳng thể ngăn chính mình dừng lại, anh biết mình hèn nhát, nhưng tiền lần cuối này thôi, cho anh níu em lại lần cuối này nữa thôi.
Giá như có ai dạy anh làm thế nào để chóng vánh quên một người? Để anh không phải khổ sở tỏ ra mình sống vẫn tốt, để anh không phải ngay ngáy mãi không nguôi khi nhớ về ký mỏ ác của chúng ta. Tại sao em tàn bạo được, còn anh có học cách nào cũng không thể?
Người ta vẫn nói rằng, phải học cách quên lãng thì mới có trạng thái mạnh mẽ, hà tất anh cứ phải dõi theo một người đã không còn ở lại bên cạnh mình nữa. Nhưng không phải đâu em à, chỉ khi nào trải qua mới hiểu được sâu sắc, có những lúc trái tim mình không chịu sự điều khiến của chính thị mình đâu em.
Anh nghĩ, rồi có một ngày anh cũng sẽ quên được em thôi, và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, với một cô gái khác, lại là một cô gái mà anh yêu, như đang yêu em bây giờ. Con người chẳng thể sống đơn độc quá lâu, cũng không thể đợi chờ ai đó một cách vô vọng.
Rồi anh sẽ gặp được một người khác khiến anh rung động, yêu xót thương cô ấy, cùng cô ấy kết hôn, hoá con và sống với nhau đến già. Hoặc cũng có thể anh sẽ phải trải qua một vài thạch sùng tình dang dở nữa thì mới có thể gặp được hạnh phúc viên mãn. Nhưng, ngay lúc này đây, tận sâu trong thâm tâm, anh vẫn muốn níu giữ em lại mặc dù biết điều đó là không thể.
Anh biết, giữa chúng mình đã chẳng còn gì nữa, điều động gì đã qua là chẳng thể kéo về. Bất chợt anh có suy nghĩ rằng, nếu chúng ta chịu hạ mình một lần níu để kéo nhau trước khi mối quan hệ này tan vỡ, có thể man di chuyện sẽ khác đi.
Nhưng rồi anh lại tự chế giễu bản thân mình, ở đời này, có việc gì ở tương lai mà có trạng thái đoán trước được. Khi ấy, chúng ta chỉ là những người trẻ, chưa biết cách làm thế nào để yêu thương người khác với cái tôi quá lớn của mình.
CaDe
Đăng nhận xét