Buôn gì lãi văn bằng buôn vải?
Chợ vải Ninh Hiệp (làng Nành, Gia Lâm, Hà Nội) nhìn qua được chia thành hai khu chính. Khu viền phía ngoài là dãy những ngôi nhà khang trang được xây y hệt nhau như ở các khu thành thị mới. Khu phía trong là từ cổng làng được dẫn lối bởi các cửa hàng bán áo xống may sẵn nằm san trung thành chạy vào giữa làng là khu bán vải được quây tròn ở trung tâm. Với người mới tới thì khu chợ mối manh này quả tình chẳng khác nào một nằm mơ cung với cơ man vải vóc.
Tuy nhiên, những cây vải cao như núi hay tầng tầng lớp lớp quần áo giăng kín trong nhà ngoài hiên không phải điều động khiến người ta phải bất ngờ. Điều gây bất thần nằm ở chính thị rất nhiều cơ ngơi “hoành tráng” chẳng khác nào nhà trên phố lớn tại ngôi làng Ninh Hiệp. Nhiều gia đình tại đây làm giàu từ nghề buôn vải.
Hàng chục căn nhà khang trang được xây giống như tại danh thiếp khu thành phố mới. Mỗi căn có mặt tiền chừng 4 mét cũng được ra giá gần hai chục tỉ
Mặc mặc dù là ở một làng ngoại thành Hà Nội nhưng mỗi mét đất ở Ninh Hiệp đắt ngang với vàng. Sở dĩ có điều động này bởi chưng đất ở đây không chỉ để ở mà còn để buôn bán. Một căn nhà mặt đường nằm rìa ngoài làng có mặt đồng cân tầm 4 – 5 mét, được người dân ở đây tiết bại lộ đắt giá gần hai chục tỉ đồng.
Nếu thuê những căn nhà như thế để buôn bán thì bạn sẽ phải bỏ ra không dưới một tỉ/năm. Thậm chí danh thiếp sạp bán vải trông khá xập xệ cũng có giá thuê chí ít 20 triệu/tháng. Dù đắt vậy nhưng tại đây, các vị trí này luôn nằm trong tình trạng “cầu nhiều hơn cung”.
Tiền vị trí đắt đỏ, hàng hóa dồi dào và lượng người tới mua nhìn qua không mấy nhộn nhịp khiến nhiều người hồ nghi về lợi nhuận của nghề buôn vải tại đây.
Khi được hỏi, một tiểu xót thương tên H. tại Ninh Hiệp đã áp điệu tớp phần nào thắc mắc: “Hôm nay mưa gió thành thử khách hơi báo cáo nhưng lượng khách mua lẻ không quan trọng. Lãi lời cốt ở khách buôn. Đất ở đây đắt vì người ta cần cửa hàng có mặt chỉ đẹp để làm nhiệm vụ quảng cáo, dễ cuốn hút danh thiếp dân buôn”.
“Ở đây có hai hình thức bán. Một theo cân, hai theo mét. Nếu bán cân thì tổng lãi ít hơn nhưng lại ăn được ở số lượng. Vì chẳng ai trông mong vào việc bán sỉ nên đôi khi khách mua ít, chúng tôi còn không cắt ra sợ lẹm vào cây vải còn nguyên, lại khó bán buôn. Cuối năm ngoái, nhà tôi còn tồn kho xê ri vải bò. Tôi liền hạ chớ chi một chút, khoảng 5.000 đồng/m liền có khách buôn từ Nam Định tới hốt cả kho. Thế là đủ đồng cân ăn tết xông xênh hơn dân phố!” – Chị H san sẻ về kinh nghiệm mua bán.
Khi được hỏi về tính chất cạnh tranh, chị K, một tiểu xót thương khác cho biết: “Thường các lái buôn lớn không sợ cướp khách của nhau do mỗi nhà chuyên về một loại vải riêng biệt. Chẳng kì hạn nhà chuyên vải bò hoặc chuyên vải biểu diễn…”
Các tiểu xót thương thuê những sạp vải xập xệ như thế này với giá mà rất cao, gần 200 triệu/năm. Theo gia tộc thì "bán phải lãi nhiều mới đủ tiền thuê sạp với chớ chi ấy"
Những tiểu thương tại khu chợ vải lớn nhất miền Bắc này chính yếu đánh quy hàng từ Trung Quốc. Có hàng loại I và hàng phục loại II, III. Theo tiết lộ của một dân buôn tại Ninh Hiệp, một số phận loại vải được quảng cáo là Mỹ, Ý, Đức tại chợ vải Phùng Khoang, chợ Hôm (Hà Nội)... thường có cội nguồn cũng từ Ninh Hiệp mà ra.
Những loại vải này được dân buôn gọi đùa là vải TQXK (Trung Quốc xuất khẩu) vì chưng đó là loại vải Trung Quốc cao cấp được sản xuất để đưa sang thị trường học Mỹ, Ý… Tuy nhiên, văn bằng cách nào đó, nó lại được tuồn ra để đánh quy hàng về Ninh Hiệp. Những loại vải loại I như thế này thường cốt tử tiền dành đổ buôn cho các chợ lớn.
Với tiết vỡ lở giật mình của một dân buôn vải, những loại vải 400.000 – 500.000 nghìn/mét ở chợ Hôm hay Phùng Khoang có khi chỉ đắt giá 90.000 – 100.000 nghìn đồng tại chợ Ninh Hiệp. Bán loại vải này là thích nhất bởi vì hàng phục về bao nhiêu là khách mua sỉ ở nơi khác tới lấy hết bấy nhiêu. Vì thế thành thử loại vải này rất hiếm khi lọt được vào tay khách mua lẻ và lại càng không có chuyện ế.
Ngoài ra, ở đây, ngoài vải Trung Quốc còn có hai dạng vải khác là vải kiện Nhật, Hàn và vải nhà máy. Vải Nhật Hàn thường là những miếng vải vụn vài mét một tấm. Do là vải vụn thành thử giá mà nhập cũng rất rẻ. Tuy nhiên loại vải này bị dân buôn chê màu xấu, kiểu dáng không quyến rũ văn bằng vải Trung Quốc thành thử ít nhập.
Loại khác là vải nhà máy hay còn gọi là vải rác - là vải được “xin” từ các xí nghiệp may hay nhà máy sinh sản vải trong nước. Với những loại vải này, dân buôn Ninh Hiệp không cần phải mua, gia tộc được cho không và chỉ mất tiền vận tải về kho. Loại vải này có dạng mảnh nhỏ, phải chi lại rẻ thành ra rất dễ bán.
Cũng theo tiết vỡ lở của danh thiếp tiểu thương, họ ăn lãi được khá nhiều từ việc bán vải, ít thì một lãi ba, nhiều thì một lãi bốn, lãi năm hoặc thậm chí hơn nữa. Sở dĩ dân buôn vải lãi bộn bởi giá nhập rẻ và không mất thuế vì chưng đánh hàng về theo đường... buôn lậu qua cửa khẩu Lạng Sơn mê hoặc Móng Cái. Ngoài đánh hàng lậu, dân buôn ở đây còn có có mánh yêu cầu nhà cung cấp cắt vụ vải cây, chừng 10 mét một như một chiêu để lách thuế.
Người dân nơi đây làm giàu từ vải vóc. Có nhiều nhà buôn thu lợi hơn chục tỉ một năm. Sạp vải vừa vừa cũng có trạng thái lãi vài triệu/ngày, vài trăm triệu/tháng.
"Tiền nhiều như nước" thành thử ở Ninh Hiệp, nhà xây kiểu biệt thực mọc lên san sát, xe hơi xịn đậu đầy cổng làng. Theo chị H, dân buôn như chị chẳng còn lạ gì với điện thoại đắt tiền, xế hộp nhàng nhàng cũng phải cỡ Mecerdes, Audi… Có gia đình còn dễ dàng sắm được cả siêu xe như Bentley, Porsche.
Hầu hết con cái trong danh thiếp gia đình ở Ninh Hiệp cũng được hướng nghiệp theo nghề buôn. Đa số thanh niên trong làng tiền học hết cấp 3 và lại tiếp thô tục sự nghiệp vải vóc bạc tỉ.
Nỗi buồn phía sau nghề buôn ở Ninh Hiệp
Tuy nhiên, theo lời san sẻ của một người dân Ninh Hiệp, việc làm giàu mang thuộc tính "cha truyền con nối" từ nghề buôn vải cũng khiến họ gặp phải một số mệnh hệ lụy.
Hệ lụy đầu tiên mang tên tri thức. Theo chia sẻ của một nữ thầy giáo xin được giấu tên ở một trường tại Ninh Hiệp, có nhiều thời điểm tại đây còn thiếu trầm trọng thầy giáo bởi nhiều người trong trường bỏ ra ngoài buôn vải. Cũng theo cô, ở đây, ngoài nghề buôn vải chẳng nghề nào được trọng do kiếm đồng cân không bằng.
Không những thế, việc kinh doanh bận rộn khiến nhiều phụ huynh ở đây mấy khi để tâm tới việc học hành của con trẻ. Trẻ con Ninh Hiệp được tiếp kiến xúc với chuyện mua qua bán lại và chỉ nong quá sớm thành ra cũng nảy đâm nhiều vấn đề phức tạp. Thanh niên ở đây thường tiền học hết cấp ba và vì chưng có tiền tiêu rủng rỉnh thành thử một số đã bập phải vào các tệ nạn tầng lớp như cờ bạc, “bay lắc”. Số khác lêu lổng, mải chơi. Để minh chứng, cô nhắc lại một trường hợp khá buồn lòng vào năm 2005 đó là vụ bắt động lắc Hương Xuân. Trong 30 thanh niên bị bắt khi đang “xõa” thì có tới 4 - 5 “dân chơi” của Ninh Hiệp.
Ngoài tri thức thì người dân nơi đây còn phải đối mặt với một số phận vấn đề về sức khỏe và môi trường, Nhiều người bị mắc các căn bệnh về hô hấp do bụi vải quá nhiều trong không khí. Bên cạnh đó, các xưởng nhuộm vải ở Ninh Hiệp cũng khiến ao hồ nơi đây bị ô nhiễm nặng. Hệ thống kênh mương quanh làng phủ một màu ghi đen nhờ nhờ bởi thuốc nhuộm vải từ các xưởng sản xuất túc trực tiếp thải ra.
Không tiền thế mà những kho chứa vải khổng lồ của Ninh Hiệp còn tiềm tàng nguy cơ gây hỏa hoạn. Dù kinh doanh vải là mặt hàng dễ cháy nhưng nhiều các hộ bán buôn ở đây không chú trọng tới mảng phòng ngừa hỏa hoạn. Gần đây nhất, vào năm 2013, một kho chứa vải 100m2 của Ninh Hiệp đã bị thiêu rụi. Tuy không gây thiệt hại về người nhưng nó cũng là hồi chuông cảnh báo về vấn đề phòng cháy chữa cháy tại khu chợ vải lớn nhất miền Bắc.
Tri thức và đồng chỉ không nằm ở thế cân bằng tại Ninh Hiệp
Đăng nhận xét